Cả tôi và chị dâu hiện đều sống cùng nhà với bố mẹ chồng. Có sống cùng nhau tôi mới thấy được rõ việc mẹ chồng đối xử không công bằng giữa tôi và chị dâu. Trong khi chị dâu được cưng chiều, còn tôi thì không ít lần cảm thấy tủi thân “tột cùng”.

Mẹ chồng không ưa tôi lộ rõ trên mặt. Hơn 2 năm về nhà chồng, tôi không thể nào khiến cho bố mẹ chồng hài lòng về người con dâu này. Trong mắt bà, tôi là kẻ “úp sọt” con trai cưng của mẹ. Mẹ chồng không ưng tôi và chưa từng thích tôi bước chân vào ngôi nhà này. Chỉ lấy sau tôi một năm, chị dâu tôi chính là cô con dâu mà bà lựa chọn. Chị ấy là con gái nhà giàu có, tiểu thư nhà gia giáo. Chính vì lẽ đó mà chị ấy luôn dành được trọn tình cảm của bà.
Đã không gây được ấn tượng “cái nhìn đầu tiên”, đứa con đầu lòng của tôi và chồng lại là bé gái, chính vì vậy mà thái độ không ưa tôi càng lộ ra mặt. Bà lúc nào cũng cau có, không bao giờ dành cho tôi một nụ cười, dù tôi ra sức làm tất cả mọi việc. Tôi đi làm, kiếm tiền tốt, công việc tốt, mang về nhà những vật dụng tốt, ngoài tiền sinh hoạt hàng tháng vợ chồng tôi vẫn biếu thêm tiền cho bố mẹ.
Nhưng có lẽ những gì tôi làm vẫn không thể sánh bằng chị dâu tôi. Chị ấy không những được lòng mẹ từ đầu, chị ấy còn nói chuyện rất khéo, mà nhiều lúc tôi lại thấy giống như “thảo mai” và “nịnh nọt” hơn. Và quan trọng nhất là vợ chồng ấy biếu bố mẹ chồng tôi nhiều tiền hơn.

Cùng là con dâu mẹ, nhưng chị ấy rất lười, hầu như không bao giờ làm việc nhà, thường kiếm cớ bận bịu công việc.
Sự việc mẹ chồng đối xử không công bằng càng thể hiện rõ khi tôi và chị dâu cùng mang bầu.
Chị dâu tôi mang bầu được mẹ chồng tôi nâng niu, chiều chuộng hết mức, dù chẳng biết là trai hay gái.
Trong khi đó, mẹ chồng liên tục “mỉa mai” rằng tôi chỉ biết đẻ con gái thôi và tất nhiên không bao giờ để ý đến cảm nhận của tôi.
Cùng là con dâu của mẹ, cùng sinh cháu cho bà, ấy vậy mà chị dâu được mẹ chồng tẩm bổ đủ thứ. Đồng ý là bà cũng để phần cho tôi, nhưng những đồ bà tầm bổ đều theo sở thích của chị dâu, và “oái ăm” thay tôi lại không ăn nổi những đồ đó, cứ ăn là tôi lại nôn ói.

Chị dâu tôi thích ăn hải sản, trong khi đó tôi lại bị dị ứng. Biết tôi bị dị ứng nhưng mẹ chồng vẫn thường xuyên làm. Chị dâu tôi thích ăn đồ ngọt, các món ăn cũng vậy, mẹ chồng thường thêm rất nhiều dường, tôi chỉ biết ngậm ngùi ăn cho qua bữa vì đi làm muộn mẹ chồng đã nấu xong xuôi rồi.
Có hôm chị dâu đi vắng, mẹ tôi còn “đình công” không nấu nướng, ngày hôm đó gia đình tôi ăn mì tôm để “đổi gió”.
Lần trước mang thai bà cũng chẳng quan tâm gì, sinh cháu gái bà cũng chẳng yêu thương, rồi đến lần mang thai này bà cũng vẫn vậy. Càng nghĩ tôi càng buồn tủi.
Tôi thì lại là đứa tính “thẳng như ruột ngựa”, nay lại luôn bị mẹ đối xử không công bằng, luôn bị so sánh với chị dâu, thật lòng tôi rất stress. Có những đêm tôi đã khóc rất nhiều khi nghĩ về sự lạnh nhạt của mẹ chồng, hay những lần mẹ chồng gây sự vô cớ.
Dù đang mang thai, kinh tế vợ chồng cũng chưa vững nhưng tôi vẫn thuyết phục chồng ra ở riêng, ở trọ cũng được. Cũng may là chồng tôi cũng đồng ý.
Ngày vợ chồng tôi xin phép ra ở riêng, mẹ tôi tỏ vẻ không đồng ý vì lo con trai bà sẽ vất vả. Nhưng rồi bà cũng đồng ý.

Từ khi ở riêng, dù cuộc sống có chật vật hơn, nhưng tôi thấy thật thỏa mái tinh thần. Tôi sinh một bé trai kháu khỉnh. Còn chị dâu tôi sinh bé gái.
Ấy vậy mà mẹ chồng tôi vẫn bênh chị dâu nhiều lắm. Tuy nhiên có thể là “xa mặt cách lòng”, tôi lại sinh bé trai, rồi giờ tôi cũng để ý lời ăn tiếng nói với mẹ chồng hơn mà mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng cũng “dễ thở” hơn.
Tôi cũng chẳng dám mong ước mẹ chồng mình yêu thương mình, chỉ mong bà bớt định kiến với tôi.