Câu chuyện sống riêng hay sống chung với bố mẹ chồng từ lâu đã trở thành đề tài tranh cãi không có hồi kết của nhiều cặp vợ chồng. Tôi đã từng sống trong cảm giác đếm từng ngày từng phút để được chuyển ra sống riêng nhưng cũng không ít lần hối hận vì quyết định đó.
Tôi năm nay 26 tuổi còn chồng tôi 30 tuổi, chúng tôi đã kết hôn được hơn 1 năm và hiện tại đang sống cùng gia đình chồng vì anh là con trai duy nhất trong nhà. Tôi đang làm công chức nhà nước cách nhà cũng khá xa khoảng 20km, còn chồng thì bắt đầu tập tành kinh doanh cửa hàng thời trang.
Ai cũng mong muốn được tự do, thoải mái
Sau khi cưới thời gian đầu khá bình yên vì tôi đi làm suốt nên tình cảm với mẹ chồng, gia đình chồng vẫn tốt đẹp cho đến thời gian gần đây chồng tôi bị tai nạn gãy chân. Vì bận bịu công việc cơ quan, nhà lại xa nên mỗi lần đi làm tôi phải dậy từ sáng sớm, 6h đã bắt đầu ra khỏi nhà và mãi tối muộn 7h mới về. Đợt này chồng ốm nhưng do lịch đến phiên tôi tăng ca và tôi nghĩ ở nhà có ông bà chăm sóc nên tôi càng không tiện xin nghỉ hay về sớm để chăm sóc chồng.
Mẹ chồng tôi bắt đầu tỏ thái độ không hài lòng về tôi, cộng thêm mấy cô hàng xóm nói ra nói vào nên mẹ chồng càng khó chịu. Mỗi lần tôi dắt xe ra đi làm thì bà lại nói bóng gió rằng chồng bị tai nạn mà không ở nhà được một giờ nào, cứ công việc suốt ngày. Tôi vẫn im lặng và dắt xe đi làm cho đến tối nay về thì bà khóa cửa, gọi mãi không thấy mẹ ra mở. Tôi phải chờ đến gần 15 phút thì mẹ mới chịu ra mở cửa cho tôi vào với lý do bận chăm sóc cho chồng tôi.
Tôi biết một phần cũng do lỗi ở mình không kề cạnh chồng nên bà xót con, giận mình cũng là lẽ thường tình. Rồi sau đó, chân chồng tôi đỡ và có thể tập trung được vào chuyện kinh doanh. Thật may đợt đấy công việc kinh doanh thuận lợi nên kinh tế chúng tôi bắt đầu khá hơn một chút.

Vợ chồng trẻ muốn tự mình sắp xếp cuộc sống riêng
Điều khiến tôi khá khó chịu là mỗi lần mẹ chồng thấy tôi mặc đồ đẹp đi làm thì bà lại bóng gió: “có gia đình rồi thì hạn chế mua sắm quần áo, tốn kém”. Thực sự là mẹ chồng hơn tôi đến 40 tuổi nên tôi biết quan điểm sống khác nhau là điều không tránh khỏi nhưng mẹ liên tục can thiệp vào cuộc sống riêng của tôi làm tôi rất buồn bực.
Nhiều lúc không kìm chế được thì tôi cũng nói lại vài ba câu rằng công việc yêu cầu mình phải ăn mặc tươm tất chứ bản thân tôi không phải là đứa tiêu xài hoang phí. Cho đến hôm nay ở cơ quan có hội nghị đón quan chức cấp cao nên tôi có ăn mặc và trang điểm cầu kỳ hơn. Vừa ra khỏi phòng mẹ chồng đã nhìn tôi dò xét, nào là mới mang bầu thì không được trang điểm, váy vóc cũng phải mặc rộng rãi, lấy váy cũ của chị chồng mặc cho đỡ phải mua thêm.
Vợ chồng trẻ, thi thoảng muốn được đi ra ngoài ăn uống, đi xem phim thì về mẹ chồng tôi tỏ ý không hài lòng rằng ăn uống ở ngoài vừa mất vệ sinh lại đắt đỏ. Hay những lần chồng tôi đi uống bia cùng bạn về rất khuya, say xỉn đến không biết gì, tôi trách móc anh thì mẹ chồng tham gia vào bảo tôi sao phải quản chồng chặt thế? Thi thoảng phải để nó tụ tập bạn bè cho vui vẻ. Bà bảo rằng tôi cũng đi làm về muộn không ai kêu ca gì. Tôi vô cùng bất bình vì đó là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau.
Tôi thực sự mệt mỏi, công việc cơ quan đã nhiều, áp lực mà về nhà cứ chịu ánh mắt soi mói của mẹ làm tôi như sắp trầm cảm.

Vội vàng quyết định ở riêng
Tôi quyết định bàn với chồng xin bố mẹ cho ra ở riêng. Vì nếu tiếp tục thế này thì tôi sẽ không nhịn được nữa. Bên cạnh đó tôi đang mang bầu nếu suy nghĩ nhiều cũng ảnh hưởng đến em bé sau này, rồi đường sá đi làm xa nên chồng cũng lo cho tôi đang bầu bí phải đi lại nhiều.
Sau 2 tuần chồng tôi đã thuyết phục mẹ thành công với lý do thuận tiện hơn cho việc mở rộng kinh doanh cửa hàng thời trang. Lý do đó khiến mẹ chồng tôi cũng đành đồng ý vì bà rất cưng chiều chồng tôi. Chúng tôi thuê một căn nhà nguyên căn gần chỗ cơ quan tôi làm, chồng tôi mở thêm cửa hàng quần áo ở 2 tầng dưới.
Chúng tôi bắt đầu tận hưởng cuộc sống tự do của vợ chồng khi ở riêng. Ban ngày tôi đi làm, chồng ở nhà buôn bán. Tối đến vợ chồng lại quấn quýt cùng nhau ăn uống, đi xem phim hay nửa đêm tôi thèm ăn gì thì chỉ cần lấy xe là đi thôi. Chính xác là cuộc sống mà tôi hằng mơ ước.

Bắt đầu từ bài toán kinh tế
Tuy nhiên 4 tháng trôi qua, bụng tôi ngày càng to. Đi lại cũng trở nên khó khăn hơn, tôi cũng mệt không nấu ăn cho chồng được nữa nên bếp núc có khi cả tuần không đụng đến. Tôi bị chứng thèm ăn nên cứ đói là phải ăn, thành ra giờ giấc cũng khác so với chồng.
Đợt này công việc kinh doanh cũng chưa tốt như mong đợi nên kinh tế có phần khó khăn. Tiền sinh hoạt bị âm do phải chi tiêu nhiều khoản, nào là tiền thuê cửa hàng, tiền ăn, tiền sữa, thuốc, khám định kỳ của tôi,… Nếu không mất một khoản tiền thuê nhà khá lớn thì mọi việc đã nhẹ nhàng hơn. Lúc này tôi mới biết ở riêng không đơn giản như mình nghĩ.

Tôi lại nhớ đến khoảng thời gian trước kia đi làm về đã có mẹ chồng nấu cơm nước sẵn, chỉ cần tắm là có thể ngồi vào mâm cơm ăn uống ngon lành được rồi. Tuy nhiều lúc mẹ chồng tham gia quá nhiều vào cuộc sống của tôi nhưng mẹ vẫn chăm sóc vợ chồng tôi từng tí một. Việc ăn uống, cơm nước rất ít khi tôi phải động tay động chân. Giờ thì ở riêng hai vợ chồng bỏ bê luôn việc ăn uống đàng hoàng.
Còn nữa, trước kia mỗi tháng vợ chồng tôi chỉ đưa mẹ khoảng 3-4 triệu tiền ăn thôi, mẹ sẽ lo từ cơm nước đến nhà cửa, tiền sinh hoạt hàng tháng không phải nghĩ ngợi gì. Thế mà giờ đây lại mang bụng bầu ngồi ghi chép sổ sách, tính toán từng khoản chi tiêu.
Tôi bắt đầu lên kế hoạch chi tiêu cụ thể, bỏ một số khoản chi không cần thiết. Quả thật ở riêng sẽ cực kỳ khó khăn về mặt kinh tế nếu bạn không biết cách chi tiêu một cách hợp lý.

Khi có con, mọi việc càng trở nên khó khăn
Trước kia khi chưa dọn ra ngoài mọi người cứ can ngăn là ở riêng không đơn giản đâu. Thoải mái được một thì những việc phải lo lại gấp ba, bốn lần như thế. Giờ mới thấm thế nào là khó khăn của các cặp vợ chồng trẻ khi ra ở riêng là như thế nào. Đỉnh điểm của khó khăn là lúc tối hạ sinh bé đầu lòng.
Trong một tháng đầu mẹ đẻ và mẹ chồng thay nhau chăm sóc tôi cả ngày lẫn đêm. Lúc này tôi mới thực sự cảm nhận được tình cảm mà mẹ chồng dành cho mình. Dù ngoài miệng mẹ nói vậy nhưng tâm bà lại rất tốt, không ngại một việc gì trong thời gian tôi ở cữ.
Khi bé cứng hơn một chút và tôi bắt đầu khỏe hơn thì cả hai mẹ đều ít qua vì hai bà đều đã lớn tuổi, việc đi lại hay đỡ đần đêm hôm cũng vất vả. Thời gian chăm con một mình thật vất vả. Bé đầu tôi chưa có nhiều kinh nghiệm, con lại ngủ ngày, đêm thức quấy khóc.

Nhiều đêm ngồi bế con, pha sữa một mình lại nghĩ nếu mình ở nhà chồng thì tốt biết mấy. Ban ngày tôi sẽ có mẹ chồng đỡ đần việc nhà và có thể tranh thủ ngủ, đằng này, ra ở riêng lúc con ngủ thì mình làm việc nhà, đêm đến con thức cũng phải thức cùng con.
Chưa kể những lúc con ốm sốt quấy khóc cả ngày, tôi không thể làm được việc gì cả, nhà cửa bừa bộn, cơm nước lại càng bỏ bê vì chồng tôi bận bán hàng. Thì ra người ta nói đến việc ở riêng không đơn giản là những lúc thế này.
Ở riêng, nên hay không?
Sau khi bé được 6 tháng, vợ chồng tôi bàn bạc kỹ lưỡng và đi đến quyết định sẽ dành hết số tiền tiết kiệm để mua trả góp một căn hộ chung cư gần với bố mẹ chồng để tiện cả đôi đường. Ở gần để nhờ ông bà chăm sóc cháu khi tôi đi làm lại.
Sau khi bé Gấu ra đời thì mẹ cũng có cái nhìn khác về tôi và tôi cũng hiểu mẹ hơn nên cũng không để xảy ra những hiểu lầm không đáng có như trước nữa. Sau tất cả những gì xảy ra, tôi mừng vì cuối cùng gia đình đã hiểu, thông cảm và yêu thương nhau nhiều hơn đặc biệt là tình cảm giữa tôi và mẹ chồng.
Tất nhiên có nên ở riêng hay không sẽ tùy thuộc vào hoàn cảnh của mỗi cặp vợ chồng, khi đã có một gia đình nhỏ của riêng mình ai cũng muốn được tự mình sắp xếp mọi thứ. Nhưng nhất định phải suy nghĩ kỹ, vì ở riêng bạn sẽ gặp rất nhiều vấn đề, nếu không có khả năng xử lý thì cuộc sống sẽ vô cùng khó khăn.