Tình dục của đàn ông xuất phát từ bản năng, còn tình dục của phụ nữ xuất phát từ tình yêu. Phụ nữ, hoặc ít nhất là tôi, chẳng thể làm tình khi không có tình yêu với người đàn ông bên cạnh. Tôi đã dần lãnh cảm như vậy...

Từng dành cả thanh xuân cho một người đàn ông
Tôi năm nay tròn 30, vừa quyết định ly hôn sau 8 năm chung sống với chồng và có với nhau 2 đứa con. Điều tôi quan tâm duy nhất bây giờ không còn là ai đúng, ai sai, mà là làm sao để được quyền nuôi cả hai đứa con. Vì với tôi bây giờ, có chồng hay không không còn quan trọng nữa.
Anh hơn tôi 4 tuổi, đào hoa, có tài và từng là cả tín ngưỡng của tôi. Tôi yêu anh từ năm 20 tuổi, yêu anh bằng thứ tình yêu nhiều phần ngưỡng mộ và tôn thờ. Cứ như thế yêu anh 2 năm và 8 năm làm vợ anh, tôi luôn là người chạy theo anh. Tôi biết mình không quá xinh đẹp, cũng không tài giỏi nên tôi từng nghĩ chỉ có thể yêu anh thật nhiều mới có thể ở bên anh.
Những năm tháng yêu nhau, tôi đã giành cho anh tất cả những thứ tốt nhất, không đòi hỏi từ phía anh bất cứ điều gì. Tôi thậm chí từ bỏ cơ hội đi du học chỉ để được ở gần anh, đối với đứa con gái cuồng si là tôi lúc đó, chỉ cần được ở bên anh, tôi không cần gì khác cả.
Cho đến khi lấy nhau rồi, tôi vẫn giữ thứ tình cảm tôn thờ đó với anh, tôi nghỉ việc ở nhà để chăm sóc gia đình và sinh con cho anh chỉ vì anh nói anh muốn như vậy. 8 năm làm vợ anh, sinh cho anh hai đứa con, bây giờ nhìn lại, tôi đã dùng cạn kiệt tuổi xuân cho một người đàn ông không xứng đáng.
Đàn ông càng chiều chuộng càng hư hỏng
Đời sống vợ chồng của chúng tôi vốn bình thường cho đến khi tôi có thai đứa đầu tiên. Anh vốn có nhu cầu rất cao nên tôi biết khoảng thời gian đó đối với anh rất khó khăn, vì yêu anh nên tôi cố gắng chiều chuộng anh hết sức về mọi chuyện để anh có thể tạm thời quên chuyện ấy. Tôi bầu bí nhưng vẫn phải cơm nước hầu hạ, chăm chút cho anh từ đầu đến chân.
Tuy nhiên tất cả những sự bù đắp đó của tôi vẫn không thể nào thay thế được thiếu thốn về tình dục của anh, hoặc có thể không đơn giản là tình dục mà anh vốn dĩ đã có tính lăng nhăng nhưng tôi không nhận ra. Tôi phát hiện ra chồng ngoại tình khi sinh con được 6 tháng, một người bạn của tôi bắt gặp anh vào khách sạn cùng đồng nghiệp.
Cũng như mọi bà mẹ bỉm sữa khi phát hiện bị phản bội, tôi phát điên lên, làm loạn khắp nơi. Tôi khóc lóc đay nghiến anh trong khi vợ sinh con đau đớn thì ở bên ngoài lại có người phụ nữ khác, tôi thậm chí viết sẵn đơn ly hôn.
Tha thứ một lần
Nhưng ai cũng biết tôi là con đàn bà yếu đuối vô cùng và chưa bao giờ hết yêu anh. Nên chỉ cần thấy anh tỏ ra hối hận, tôi lại mềm nhũn như con chi chi. Anh giải thích rằng vì tôi bầu bí nên anh phải giải quyết nhu cầu ở bên ngoài, chỉ đơn thuần là nhu cầu sinh lý thôi chứ hoàn toàn không có tình cảm.
Tôi lúc đó còn cho rằng anh cũng thật đáng thương, vì tôi biết chuyện đó với đàn ông quan trọng đến mức nào. Và sau khi anh thề thốt hứa hẹn, rằng từ bây giờ sẽ không có chuyện như vậy nữa, chỉ chăm sóc hai mẹ con thôi, tôi đã nhẹ dạ khi tin vào những lời thề thốt đó, tôi quyết định tha thứ cho anh. Thực ra cũng một phần, tôi không muốn con cái sinh ra phải chịu thiệt thòi, mà tôi thì đang phụ thuộc kinh tế vào anh.

Tuy tha thứ cho anh nhưng cũng từ lúc đó tôi phát hiện giữa tôi và anh bắt đầu có khoảng cách. Tôi bắt đầu né tránh những lần đụng chạm của anh, những lần anh đòi hỏi với lý do con còn nhỏ. Tôi dần thấy khó chịu mỗi lần anh động chạm vào cơ thể tôi và tần suất chúng tôi quan hệ giảm đi đáng kể.
Lãnh cảm
Ban đầu tôi không để ý nhiều, vì phải lo con nhỏ nên tôi nghĩ ai cũng vậy, không có thời gian cho yêu đương hay chăn gối. Nhưng lâu dần cả hai vợ chồng đều nhận ra tôi có vấn đề về chuyện đó, tôi có những biểu hiện của lãnh cảm.
Tôi nghiêm túc nhận ra điều đó là vào hôm kỉ niệm 5 năm ngày cưới của chúng tôi, anh đã cố gắng sắp xếp để hai vợ chồng hâm nóng tình cảm. Trong khi anh hừng hực thể hiện ham muốn với tôi đêm hôm đó thì kỳ lạ thay tôi không hề có chút cảm xúc nào, thậm chí mong anh quên ngày kỷ niệm này đi. Kết quả là tối hôm đó, sau khi cùng nhau ăn tối ở nhà, dù anh đã gửi con về ông bà để được riêng tư, tôi vẫn lấy lý do mệt nên đi ngủ trước.
Sau chuyện đó chúng tôi có thẳng thắn nói chuyện với nhau, anh hỏi tôi vì sao, tôi nói từ ngày phát hiện ra anh ngoại tình, tôi không thể chấp nhận chuyện anh dùng cơ thể đã quan hệ với người phụ nữ khác chạm vào tôi. Cả anh và tôi đều khóc, tôi nói tôi không cố ý nhưng thực sự mỗi lần như vậy, cả người tôi lạnh toát, nếu có cố gắng chiều anh cũng chỉ là miễn cưỡng thôi.
Vợ lãnh cảm, chồng bóc bánh trả tiền
Thời gian đó, tôi đã cố gắng để gạt đi cảm giác ghê tởm khi quan hệ với chính chồng mình, tôi chủ động tìm cách. Tôi tìm hiểu trên các trang mạng xã hội, thậm chí tìm đến những loại thuốc để cải thiện chuyện vợ chồng. Nhưng có lẽ mọi thứ đã diễn biến thành bệnh. Tôi dần có xu hướng né tránh, thậm chí phản kháng mỗi lần chồng muốn gần gũi.

Chúng tôi cứ thế ở trong một cuộc chiến trong im lặng nhưng mệt mỏi và khó chịu vô cùng. Anh bắt đầu cáu và đay nghiến mỗi lần tôi từ chối, anh trách tôi không làm tròn trách nhiệm của một người vợ. Còn tôi thì cứ lặng lẽ như thế, chăm con, làm việc nhà, và xem như không nghe thấy lời anh nói.
Bẵng đi một thời gian anh không hề động đến tôi, tôi nghĩ anh cũng dần quen với bệnh tình của tôi và điều chỉnh bản thân phù hợp với tôi. Nhưng giác quan phụ nữ mách bảo tôi điều ngược lại. Anh dạo này có vẻ rất phấn khởi, tinh thần thoải mái, cảm giác như được đáp ứng rất đầy đủ về chuyện chăn gối.
Linh cảm không hay nên tôi tìm đến dịch vụ điều tra ngoại tình nhờ thám tử theo dõi chồng và kết quả không nằm ngoài dự đoán. Sau một tuần theo dõi chồng, thám tử gửi cho tôi một tập ảnh, tất cả đều chụp ở ngoài cửa khách sạn, nhưng mỗi lần là chồng và một cô gái khác nhau. Nhìn những cô gái này cũng đủ biết là gái dịch vụ, chồng tôi đã chọn “ bóc bánh trả tiền” để giải quyết nhu cầu.
Giải thoát
Tôi cầm xấp ảnh ở trên tay, lặng lẽ chờ anh về. Chiều hôm nay tôi đã chuẩn bị một mâm cơm tươm tất, đều là món anh thích, có lẽ cũng là bữa cuối cùng tôi chuẩn bị cho anh. Tôi thấy mình bình tĩnh và tỉnh táo hơn bao giờ hết, ly hôn chính là phương án giải thoát cho cả tôi và anh lúc này. Anh muốn thứ tôi chẳng thể cho được, còn tôi thì đến một chút thiết tha cũng không còn nữa.
Có chăng tôi chỉ tiếc quãng thời gian đã chìm đắm trong cuộc hôn nhân này, cuộc hôn nhân đã nuốt trọn sức lực của tôi, vắt kiệt tôi và ngoài hai đứa con, chẳng để lại gì. Tôi cũng thương anh, nhưng chính vì thương anh nên tôi chọn giải thoát cho anh, có lẽ với anh, một người vợ, một người mẹ như tôi chưa bao giờ thỏa mãn mong muốn của anh về hôn nhân.